đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi

Đội trưởng, cùng nhau nói chuyện yêu đương đi Chương 49: Để ý xem anh nhanh hay chậm. Trong chiếc lều rất hẹp, không có đèn, cả túp lều chỉ mang một màu đen nhánh. Có lẽ do Lộ Diêu Diêu kéo quá mạnh tay nên suýt nữa đã ngã xuống đất. Đột nhiên một cánh tay vòng lấy hông cô, ôm cô cùng ngã xuống, đồng thời kéo cô vào lồng ngực rộng rãi, rắn chắc. Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi Chương 67 Chương trước Chương tiếp Tên say rượu ợ hơi, sau đó mới bắt đầu nói. "Một tuần trước, tôi đã gặp Toa Toa khi đang ngồi trên xe lửa đến nơi này. Bọn tôi vừa gặp đã yêu, vừa xuống xe lửa, thì cả hai quyết định ở chung một chỗ. Chúng tôi ở khách sạn Long Phượng. Bạn đang đọc truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn. Khách sạn Long Môn là một khách sạn được xây cạnh sa mạc rộng lớn. Trên bảng hiệu của khách sạn được nạm chữ màu vàng, nhưng đã phai màu không ít, xem ra khách sạn này tồn tại có lẽ cũng đã nhiều năm rồi. "Đội trưởng Dương? Đội trưởng Dương, xảy ra chuyện gì?" Triệu Tín bước ra, thấy Dương Cảnh Thừa đang lái xe, nhìn xuống dưới hét lớn. "Tìm người! Lộ Diêu Diêu xảy ra chuyện!" Nói xong, chiếc xe quay đầu. Anh đạp chân ga đi thẳng ra cửa chính ra đường cao tốc. "Tìm ở đâu? Chúng tôi cũng đến giúp!" Triệu Tín hét lên. "Không biết!" Đội trưởng, cùng nhau nói chuyện yêu đương đi Chương 1: "em có muốn kết hôn với anh không?" Khách sạn Long Môn là một khách sạn được xây cạnh sa mạc rộng lớn. Trên bảng hiệu của khách sạn được nạm chữ màu vàng, nhưng đã phai màu không ít, xem ra khách sạn này tồn tại có lẽ cũng đã nhiều năm rồi. Forster Co Ax Single Stage Press In Stock. Lộ Diêu Diêu chỉ rời bệnh viện nhanh hơn Dương Cảnh Thừa một tí, lại còn chạy xe máy, anh đã sớm nhìn thấy bóng dáng của cô. Chiếc xe nhanh chóng vượt qua, đầu xe lách sang một bên, dừng lại, chặn đường. Điều này khiến cô không thể không dừng ngẩng đầu, anh cũng đưa mắt nhìn sang.“Để xe máy em lên nóc xe đi.” Anh nói. Vừa dứt lời, anh bèn mở cửa, xuống Diêu Diêu xuống xe máy. Dương Cảnh Thừa đặt chiếc xe gắn máy của cô lên nóc xe mình xong, quay đầu nhìn cô “Lên xe đi em.”Hai người lên xe, Dương Cảnh Thừa lái xe chạy về hướng quán ăn tối hôm trước bọn họ định đi.“ Em đã điều tra được nguyên nhân chuyện lều của khách sạn bị hư là do Tiết Huệ rồi ư?” Dương Cảnh Thừa vừa lái xe vừa Diêu Diêu kể lại cho anh nghe những chuyện mà Tề An Thành đã nói với Cảnh Thừa suy nghĩ một lúc rồi nói “Chuyện này chắc đội trưởng Lý cũng không biết.”Lộ Diêu Diêu không có ý kiến gì, cô không hề có ấn tượng tốt với Lý Chí Long. Có điều bữa đó nghe anh kể chuyện Lý Chí Long có ơn với anh. Bây giờ ông ấy cũng đã gần đất xa trời, cho nên cô không muốn nói thêm những chuyện liên quan tới cái tên này. Hơn nữa, sau khi cô tát Tiết Huệ hai cái cũng đã hết giận.“Tối hôm qua anh về lúc nào thế?” Bởi vì tối qua đội cứu viện phải đi cứu người, làm buổi tối lãng mạn của cô và anh bị cắt đứt giữa chừng.“Lúc trời gần sáng.”Lộ Diêu Diêu nói “Anh vất vả như vậy, làm em cảm thấy rất đau lòng.”Dương Cảnh Thừa nhìn cô một cái, khẽ cười. “Khách sạn sao rồi? Lúc cắm trại, em phải chú ý an toàn.”Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Vẫn có khách hàng muốn cắm trại. Tụi em sẽ chú ý đến vấn đề an toàn của khách hàng nhiều hơn.”Hai người trò chuyện dọc đường đi, rất nhanh đã tới quán ăn. Bọn họ tìm góc yên tĩnh nhất ngồi xuống, Dương Cảnh Thừa cầm thực đơn, hỏi cô thích ăn gì.“Vậy anh phải nhớ những món mà em thích ăn đấy.” Lộ Diêu Diêu cười nói “Em thích ăn món thỏ cay, thỏ xào lăn, thỏ kho tàu, thỏ hấp, thỏ nướng, thỏ hầm, thỏ nướng vỉ, thỏ hầm cách thủy.”Dương Cảnh Thừa nhịn không được cười “Đều là thỏ à?”“Đúng vậy. Em thích ăn thịt thỏ.”Mà tối hôm qua lại không có chút thịt thỏ nào. Dương Cảnh Thừa nhìn lướt qua thực đơn, cô nói nhiều món thỏ như vậy, thực đơn lại chỉ có món thỏ kho tàu. Vì thế, anh gọi món thỏ kho tàu, lại thêm vài món phục vụ đi tới nhìn những món đã gọi, xin lỗi nói “Đội trưởng Dương, chỗ chúng tôi đã hết thịt thỏ rồi.”Dương Cảnh Thừa nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, “Em muốn đổi sang món gì khác không?”Lộ Diêu Diêu đã sớm đoán được, cô gật đầu, “Vậy đổi thành món dê nướng cũng được.”Chờ người phục vụ rời, Lộ Diêu Diêu thở dài “Ở đây rất ít thịt thỏ nên hiếm khi ăn được. Nhiều cách ăn như vậy nhưng vẫn bình thường cũng chỉ có thể mơ về nó thôi.”“Em muốn ăn lắm à?” Dương Cảnh Thừa hỏi cô.“Muốn chứ. Rất rất lâu rồi em chưa được ăn nó đó.”“Hai ngày nữa anh mời em.”“Ở chỗ này, ngay cả thỏ rừng cũng không có.” Lộ Diêu Diêu nói.“Tóm lại em sẽ được ăn.”“Được rồi, chờ thịt thỏ của anh.”Hai người cơm nước xong, rời khỏi quán, Lộ Diêu Diêu bỗng nhiên nghe hai giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, có một đôi nam nữ xa lạ đang ngồi ở bàn gần cửa sổ.“Á, người đẹp! Anh Sung, nhìn kìa! Là cái chị xinh đẹp ở rừng hồ dương hôm qua!” người phụ nữ vô cùng vui mừng nói với người đàn ông ngồi đối diện.“Cứ nghe em nói về việc này suốt, có đẹp thật không đấy?” Người đàn ông không để bụng xoay đầu, sau đó sửng người đó cách Lộ Diêu Diêu chỉ có vài mét, lúc nói chuyện giọng cũng rất nhỏ, nhưng Lộ Diêu Diêu vẫn nghe được. Cô biết đây là hai người cô đã gặp hôm qua lúc hoàng hôn ở rừng hồ dương. Hơn nữa bọn họ là người nghiên cứu bích họa. Cô cũng không quan tâm lắm, xoay người thì phát hiện Dương Cảnh Thừa đèn đứng đằng trước chờ, cô liền nhanh chân đuổi theo.“Đêm nay anh có về đội không?” cô quàng tay anh, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh.“Có.”“Ồ.” Nụ cười của Lộ Diêu Diêu lập tức giảm vài phần.“Anh đưa em về.”*Lộ Diêu Diêu đi gặp Trương Tục. Hiếm khi Trương Tục rời khỏi căn phòng nhỏ kia, phần lớn ở trong thư phòng vẽ được tiếng bước chân anh ta cũng không ngẩng đầu. Lộ Diêu Diêu rón rén đi đến trước mặt anh ta, thò đầu qua xem bức tranh trên lát sau, Trương Tục gác bút, cười với cô “Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”“Cũng không tệ lắm. Không cần hỏi cũng biết gần đây anh vẫn luôn nghịch mấy bức tranh tranh này chứ gì. Trương Tục, mấy thứ này có tốt đến vậy sao?”“Bích hoạ là một loại báu vật của văn hóa Trung Hoa, nói đến chiều tốt của tụi nó, đương nhiên là có rất nhiều rất nhiều, ví dụ như…”Lộ Diêu Diêu lập tức ngăn cản anh ta, “Dừng dừng, em không có hứng thú với bích họa.”Trương Tục cười, không miễn cưỡng cô, “Còn năm cái móng tay nữa thôi, vẽ xong chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”“Được.” Lộ Diêu Diêu ngồi xuống ghế, nhìn anh ta cầm bút lên bắt đầu vẽ, nhịn không được hỏi “Năm cái móng tay vẽ bao lâu thì xong?”“Nửa tiếng.”Lộ Diêu Diêu nhíu mày, “Em thấy hơi hối hận vì phải ngồi đợi anh rồi.”“Có chút thời gian vậy mà cũng chờ không được?” Trương Tục ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.“Mau vẽ đi, em chờ anh.” Lộ Diêu Diêu nhìn bút vẽ và tuýp màu trên bàn, bỗng nhiên có một ý tưởng. Cô đứng dậy, lại đi đến trước mặt Trương Tục, tìm tờ giấy trải lên trên bàn, lấy một chiếc bút vẽ chấm thuốc màu rồi vẽ lên Tục đưa mắt nhìn qua, không để ý đến cô nữa, tiếp tục tiếng sau, Trương Tục vẽ xong, buông bút, thấy Lộ Diêu Diêu còn đang vẽ, nhìn thoáng qua, cười nói “Em đang vẽ gì đấy?”Lộ Diêu Diêu buông bút, hỏi anh “Anh không nhìn ra được à?”“Ừm, là một người. Không phải là anh chứ?”Lộ Diêu Diêu nói “Không phải anh, là Cảnh Thừa.”Trương Tục sửng sốt, lại cười nói “Không giống chút nào.”“Chậc, khó vẽ thật đấy.” Lộ Diêu Diêu vò giấy thành một cục, ném vào thùng rác, “Trương Tục, chúng ta đi được chưa?”“Đi thôi.”*Trương Tục nói là đi dạo, ấy vậy mà lại đi đến một hang động cách sa mạc 20km. Lộ Diêu Diêu từng đến đây với Trương Tục rất nhiều lần, thế nên cũng rất quen thuộc với nơi này. Trong hang đá có rất nhiều bích hoạ, không ít hình đã bị phai màu.“Haiz, màu bị phai đi không ít.” Trương Tục thở dài nhìn những bích Diêu Diêu nói “Anh vẫn có thể sửa nó mà.”“Ừm, anh còn đang xin phép.”Lộ Diêu Diêu và Trương Tục tiếp tục đi vào những hang động khác. Ở đây tổng cộng có mười tám hang động, trong mỗi hang động đều có rất nhiều bích hoạ.“Ôi, ở đây có thật nhiều bích họa!”Sau khi đi vào một hang động, Lộ Diêu Diêu lại nghe thấy giọng nói của cô gái ở rừng hồ dương hôm Trương Tục lại nhíu mi, bước nhanh về phía bên kia. Lộ Diêu Diêu thấy có một quần sáng màu vàng chiếu đi chiếu lại cũng nhíu mi, theo Trương Tục đi qua. Chỉ thấy cách cánh cửa rộng hai mét, có một nam một nữ đang đứng ở đó, quay mặt về phía vách đá. Trong tay người phụ nữ cầm một cái đèn pin, hai người đó chính là hai người ở rừng hồ hương hôm Tục đi đến bên cạnh người phụ nữ rồi giật lấy đèn pin, tắt đèn, trầm giọng nói “ ở đây không được bật đèn pin! Không được bật di động! Sao hai người vào đây được? Mau ra ngoài đi!”“Đương nhiên là vào bằng thủ tục chính quy!” người phụ nữ nói.“Vậy bọn họ không cảnh báo cô là ở đây không được có ánh sáng à?”“Tôi biết chứ, tôi là người nghiên cứu bích họa, đương nhiên biết! Chỉ là ở đây ánh sáng quá mờ, một chút ánh sáng cũng không có nên không thể nhìn thấy được!”“Cô nghiên cứu bích hoạ?” Trương Tục hừ một tiếng, “Nghiên cứu bích hoạ nhưng lại phạm phải sai lầm này thì không thể tha thứ được! Mau ra ngoài nhanh đi! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”“Tôi chỉ bật đèn để xem từng cái một thôi, ở đây tối quá, không thấy gì cả. Này, anh trả lại đèn pin cho tôi đi!” Cô gái kia la lên.“Đúng vậy, xin anh trả đèn pin lại đi. Chúng tôi xem một tí là đi ngay mà.” Người đàn ông đứng cạnh nói.“Diêu Diêu, chúng ta đi.” Trương Tục cầm đèn pin, xoay người rời Diêu Diêu thấy tay chân của cô gái hoảng loạn, anh chàng bên cạnh vội vàng đỡ lấy cô khi Lộ Diêu Diêu và Trương Tục cùng nhau rời khỏi hang động, hai người kia cũng ra đến nơi. Lúc họ nhìn thấy Lộ Diêu Diêu thì lắp bắp kinh hãi “Là cô sao?”“Em với họ có quen nhau à?” Trương Tục hỏi Lộ Diêu Diêu Diêu lắc đầu “Không quen.”“Tôi đã gọi bảo vệ, hai người đi với họ đi!” Trương Tục nói với hai người lúc nói chuyện, hai bảo vệ đã tới. Đôi nam nữ nhíu mày, bị mời giờ, Trương Tục chuẩn bị trở về. Sau khi lên xe, Lộ Diêu Diêu nói “Cô gái ban nãy chắc là mắc chứng quáng gà.”Trương Tục nói tiếp “Mặc kệ cô ta bị bệnh gì, phá hủy bích hoạ thì không thể tha thứ được.”Lộ Diêu Diêu biết tấm lòng yêu thương cuồng nhiệt của Trương Tục với bích hoạ. Cô dựa vào lưng ghế, nói “Đi thôi, trở về, mới đi có tí thôi mà em đã thấy mệt rồi.”“Anh thấy em hơi mệt đấy, em chỉ có một mình thì nên chăm sóc bản thân tốt.” Trương Tục nói. Dừng một chút, lại nói “À nhầm, em bây giờ không phải chỉ có một mình.”“Hai người bên nhau, có đôi khi càng mệt hơn. Sau này yêu đi rồi anh sẽ biết.” Lộ Diêu Diêu híp mắt mỉm Tục đoán được là chuyện gì, liếc cô một cái, câm nín không trả lời được. Sau một lúc lâu mới hỏi “Anh ta đối với em có tốt không?”“Cũng được.”Trương Tục lập tức đoán ra “Em rất yêu anh ta, nhưng anh ta không đủ yêu em.”Lộ Diêu Diêu nói “Đúng vậy.”Trương Tục liền nhíu Diêu Diêu cười nói “Nhưng em sẽ khiến cho anh ấy yêu em đến tận xương tận tủy.”“Tận xương tận tủy?” Trương Tục cười khúc khích, “Sao em lại so sánh lạ thế?”Lộ Diêu Diêu cười “Nghĩa là yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết.”Trương Tục gật đầu.“Trương Tục, em ngủ một chút, bao giờ đến nơi thì gọi em. À, đúng rồi, đến chỗ tòa nhà của đội cứu viện thì hẵng gọi em.” Lộ Diêu Diêu nhắm mắt lại.*“Diêu Diêu, đến rồi.” Xe chạy đến chỗ tòa nhà của đội cứu viện, Trương Tục dừng xe, kêu Lộ Diêu Diêu Diêu lập tức mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại nhìn Trương Tục, cười hì hì nói “Em xuống chỗ này nha.”Nói xong liền kéo cửa ra xuống xe, hạnh phúc chạy Tục nhìn theo bóng dáng của cô, rồi lái xe rời mà Dương Cảnh Thừa lại không ở đây, có điều cửa phòng lại không khóa. Triệu Tín nói cho cô biết hôm nay Dương Cảnh Thừa đi tiễn Lý Chí Long. Cô kinh ngạc “Tiễn Lý Chí Long?”Triệu Tín gật đầu, “Hôm nay đội trưởng Lý rời khỏi sa mạc. Tiết Huệ cũng rời đi cùng.”Vậy là hai người đó đều cuộc bọn họ cũng đi phòng Cảnh Thừa không khóa, Lộ Diêu Diêu đẩy cửa đi vào, ngồi trên ghế chờ anh Diêu Diêu ngồi được hồi lâu thì đôi mắt cũng dần lim dim, cô đứng dậy leo lên giường của Dương Cảnh Thừa nằm Dương Cảnh Thừa trở về, nhìn thấy người đang nằm trên giường, chậm rãi bước đến.“Em đến đây từ bao giờ thế?” Dương Cảnh Thừa khẽ cười. Lúc anh trở về, các đội viên đều ở đây, nhưng không một ai nói với anh rằng cô cũng ở Diêu Diêu vừa tỉnh ngủ, mở to mắt. Đôi tay lập tức quàng vào cổ anh “Cục cưng, anh đã trở lại?”“Em ngủ bao lâu rồi?”“Em cũng không biết nữa. Trời tối rồi à?”“Ừm.”“Vậy chẳng phải đêm nay em chỉ có thể ngủ ở đây thôi sao?”“Nhiều người như vậy, em không thấy xấu hổ à?”Lộ Diêu Diêu không cho là đúng, “Có gì đâu mà xấu hổ? Đóng cửa lại thì chẳng ai biết đâu.”Dương Cảnh Thừa nhìn cô“ Em dậy đi, anh tắm cái đã rồi mình cùng nhau ra ngoài tìm gì đó để ăn.”“Ừa, anh đi đi. Chờ anh tắm xong em sẽ dậy.”Dương Cảnh Thừa lười quản cô, ôm quần áo vào phòng vừa đi, Lộ Diêu Diêu lại nghe được giọng của Triệu Tín “Đội trưởng Dương, bọn em ra ngoài ăn gì đó, có cần chờ hai người không?”Dương Cảnh Thừa nói “Khỏi cần chờ.”“Vậy bọn em đi trước.”Lộ Diêu Diêu nghe được tiếng bọn Triệu Tín xuống lầu. Cô lăn vài vòng, bỗng nhiên bật dậy, bước xuống mở cửa nhìn xuống dưới lầu, Triệu Tín, Lục Bạch, Giang Tây, Hạo Nhiên, Đại Binh bọn họ đều đi hết rồi. Khóe môi cô cong lên, đi về phía phòng tắm. Vừa tới trước cửa phòng tắm thì nghe được tiếng nước chảy. Cô theo tiếng nước đi tới cạnh phòng, hắng giọng một tiếng, sau đó gõ Cảnh Thừa mở cửa kéo cô vào, “Em tới làm gì?”Ánh mắt cô đảo qua đảo lại trên người anh, cười đầy gian manh “Em chỉ muốn đến nói cho anh biết là mọi người đều đi hết cả rồi.” Edit Mì Udon. Beta Mỳ, Kiều Oanh “Cảnh Thừa, hôm nay anh chúc mừng tôi được không?” “Dương Cảnh Thừa.” Cô gọi anh một tiếng. Dương Cảnh Thừa ngồi trên người lạc đà, từ trên cao nhìn xuống cô. Bờ môi đỏ kia lấp ló sau tấm khăn mỏng màu hồng, nhưng lại còn xinh đẹp diễm lệ hơn tấm khăn ấy, khóe miệng cô còn cong lên một độ cung, thể hiện tâm trạng mình giờ đang rất tốt. “Dương Cảnh Thừa, tôi đã đợi anh rất lâu đó.” cô cười nói. Dương Cảnh Thừa nhảy từ trên lưng lạc đà xuống, nhìn cô, “Chờ tôi làm gì?” “Thì muốn gặp anh.” Dương Cảnh Thừa nhớ tới lời của cô trong điện thoại Bây giờ có thời gian, chúng ta gặp nhau được không? Trừ người tới đây du lịch thì không có nhiều người ở sa mạc lắm. Đều là những người cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp mà thôi. Mà mấy ngày nay, anh cùng cô rất hay gặp nhau. Cô nói tiếp “Chúng ta đã ba ngày không gặp nhau rồi.” “Ba ngày?” Dương Cảnh Thừa liếc cô. “Ừm. Ba ngày.” Cô lặp lại con số chính xác này. Khăn lụa che khuất mặt cô, chỉ còn để lộ ra đôi mắt. Giờ phút này, trong mắt cô đầy ý cười, phảng phất như đang chìm đắm trong một cơn say. Dương Cảnh Thừa nhìn cô, nhất thời không biết nói gì. Cô lại cười hỏi “Ba ngày này anh làm gì vậy?” Anh mặc kệ cô. Cô thì vừa nghiêm túc vừa kiên nhẫn chờ anh trả lời. “Nghỉ ngơi.” Cuối cùng anh vẫn nói. “À.” cô vừa lòng cười, “Vậy lúc nghỉ ngơi anh có nhớ tôi không? Có mơ thấy tôi không?” “Bà chủ Lộ, Lộ Diêu Diêu.” “Hửm?” “Không có.” Anh gọi cô là bà chủ, lại gọi tên đầy đủ của cô, cô còn tưởng anh sẽ nói gì đó ghê gớm lắm, ai ngờ chỉ có hai chữ này. “Anh đang nói dối à?” Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh. Không nhìn ra được gì từ nét mặt của anh, Lộ Diêu Diêu cũng không chấp nhất nữa. Cô cười nói “Tôi cũng đang bận chuyện ở khách sạn. Ban ngày bận, đến tối mới có thời gian nhớ anh.” “Có mấy lời đừng suốt ngày nói đi nói lại nữa.” “Lời nào cơ?” cô chớp mắt. Anh biết ý đồ của cô, hừ cười một tiếng. Cô nói “Tôi không thích giấu gì trong lòng hết. Ban đêm nhớ anh, nhớ đến mức nằm cũng mơ thấy anh.” Dương Cảnh Thừa tỏ vẻ không thể nói chuyện nỗi với cô nữa, muốn đi. Lộ Diêu Diêu lập tức giữ chặt cánh tay anh, “Đừng đi.” Dương Cảnh Thừa nhìn cô. “Chúng ta cưỡi lạc đà về chung đi.” “Không cưỡi.” “Hồi nãy anh cũng cưỡi mà? A Tục cũng thích anh. Người xa lạ hoặc là người nó không thích nó đều không cho cưỡi đâu.” Dương Cảnh Thừa lấy tay cô ra, tiếp tục đi, Lộ Diêu Diêu nhíu mi, đi đến trước mặt lạc đà, vuốt mặt nó hai cái, nói “A Tục giỏi quá” sau đó bò lên lưng lạc đà, cưỡi lạc đà đi đến bên cạnh Dương Cảnh Thừa. Hai người đi song song nhau, có điều một ngồi trên lưng lạc đà, một người thì đi trên mặt đất. Chỗ này rất gần sa mạc bên cạnh, chỉ có một hai cây số. “Dương Cảnh Thừa, lúc nãy anh gặp A Tục ở đâu vậy?” Đi được vài bước, Lộ Diêu Diêu tò mò hỏi. “Cách chỗ này khoảng năm cây số.” “Lúc đó các anh đang cứu ai?” Cô nàng lại hỏi tiếp. “Một người lái xe không chịu cài đai an toàn, xe lật.” “Vậy xe anh đâu? Không phải anh lái xe đi à?” “Triệu Tín lái đi rồi.” “À…” Lộ Diêu Diêu bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng vui vẻ, “Hóa ra anh cố ý đưa A Tục về. Em cũng cố ý để A Tục đi tìm anh đó.” Dương Cảnh Thừa không nói chuyện. Anh bỗng nhiên nhớ tới cảnh A Tục không muốn để Tần Trinh Trinh ngồi lên người nó, anh đang muốn nói về chuyện này, bỗng dưng Lộ Diêu Diêu cau mày kinh ngạc nói “Đội trưởng Dương, còn ai khác ngoài anh cưỡi A Tục không?” Dương Cảnh Thừa dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn cô. Trong tay cô đang giơ lên một sợi tóc xoăn dài. “Tần Trinh Trinh.” Anh nói. Lộ Diêu Diêu nhớ tới mái tóc quăn của Tần Trinh Trinh, hừ nói “Là cô ta? Cô ta có tư cách gì cưỡi A Tục của tôi?” Dương Cảnh Thừa nhớ tới cảnh vừa nãy, cũng đoán được Tần Trinh Trinh cưỡi lạc đà là để chụp ảnh. Anh nói “A Tục nhà cô cũng không phải chọn người cưỡi đấy, lúc Tần Trinh Trinh cưỡi A Tục, nó lắc lư rất mạnh, thiếu chút nữa Tần Trinh Trinh ngã từ trên lưng nó xuống rồi, bị dọa sợ không ít đâu.” Lúc này Lộ Diêu Diêu mới không nhăn nhó mặt mày nữa, ghét bỏ ném sợi tóc kia xuống, vỗ vỗ lưng lạc đà. “A Tục, làm tốt lắm!” Nói xong, hai người tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau, Lộ Diêu Diêu lại nghĩ tới chuyện khác, nói “Tần Trinh Trinh tới sa mạc à? Lúc tôi ra ngoài, Tề Tư Tần có tới khách sạn tìm cô ta.” Dương Cảnh Thừa không quan tâm chuyện riêng của người khác, nghe Lộ Diêu Diêu nói vậy, anh chỉ “Ừ” một tiếng. “Vì Tần Trinh Trinh đang ở sa mạc, nên Tề Tư Tần vẫn chưa gặp được cô ta.” Lộ Diêu Diêu nói, “Một đứa bé chỉ mới năm tuổi, không có cha mẹ, lại luôn muốn gặp Tần Trinh Trinh… Đội trưởng Dương, anh nghĩ đứa bé đó có phải con trai ruột của Tần Trinh Trinh không? Tần Trinh Trinh có đàn ông bên ngoài, cô ta không hy vọng cho người đàn ông này biết, vì thế nên mới không muốn nhận con của của mình?” “Đứa bé kia năm, sáu tuổi gì đó đúng không?” Tuy Dương Cảnh Thừa không quan tâm chuyện riêng của người khác, nhưng vẫn nói một chút. “Năm tuổi.” “Tần Trinh Trinh và đứa bé Tề Tư Tần kia, đều nói không quen biết nhau à?” Anh lại hỏi. Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Ừm.” “Một đứa bé năm tuổi đã có thể biết che giấu bí mật rồi, tất nhiên thằng bé và Tần Trinh Trinh có mối quan hệ rất sâu sắc.” Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Sâu sắc nhất là quan hệ mẹ con.” “Không có gì là không thể.” Lộ Diêu Diêu lại nói “Có điều, cũng có khả năng khác, ví dụ như quan hệ chị em.” Cô như suy nghĩ gì đó, nói “Nhưng mà, dù là loại quan hệ nào, bây giờ chúng ta cũng không biết chắc được.” “Ừm.” “Mặc kệ thế nào, Tần Trinh Trinh này đúng là rất khó ưa.” Bình thường Lộ Diêu Diêu cũng không thích quan tâm chuyện riêng của người khác, mà Tần Trinh Trinh lại cưỡi lạc đà của cô. Với Lộ Diêu Diêu mà nói, xúc phạm A Tục đồng nghĩa với việc xúc phạm cô. Thế nên cô không có ấn tượng tốt với Tần Trinh Trinh. Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Vì không có gió nên dấu chân bị in rất sâu trên cát sa mạc. Không nói tới Tần Trinh Trinh nữa, Lộ Diêu Diêu chuyển đề tài, “Cảnh Thừa, hôm nay anh chúc mừng tôi được không?” Dương Cảnh Thừa nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn cô, “Cô đang có ý gì?” Ngoài ý muốn không quan tâm tới cách gọi của cô. Lộ Diêu Diêu nói “Là khách sạn của tôi, tháng trước kiếm được không ít tiền, tâm trạng tôi rất tốt.” Thì ra là thế. “Thế chúc mừng đi, được không?” Cô lại hỏi. “Cô tìm người khác mà chúc.” Lộ Diêu Diêu “Hừ” một tiếng, lạc đà dừng lại. cô trịnh trọng kêu lên “Dương Cảnh Thừa.” Dương Cảnh Thừa dừng chân lại, xoay đầu nhìn cô. Bỗng nhiên Lộ Diêu Diêu từ trên lưng lạc đà nhảy xuống người Dương Cảnh Thừa. Anh theo phản xạ vươn tay đỡ lấy, vừa hay cô nhảy vào trong lòng ngực anh, hai chân thuận thế quấn quanh eo anh. Trương Tinh Tinh ngáp hai cái, thấy người tới là Lộ Diêu Diêu, giật mình không thôi.“Vương Yến ở đâu?”Không đợi Trương Tinh Tinh mở miệng, Lộ Diêu Diêu đã đi thẳng vào vấn Tinh Tinh vốn đang giật mình bỗng trở nên kinh hoảng.“Vương Yến ở đâu?” Lộ Diêu Diêu lặp lại một lần nữa.“Cô muốn tìm Yến Yến à? Cô tìm cô ấy có chuyện gì không? Cô ấy không ở khách sạn à?” Vẻ mặt của Trương Tinh Tinh rất nhanh đã khôi phục bình Diêu Diêu nhìn kỹ cô ta, “Cô ấy không ở khách sạn.”“Vậy tôi cũng không biết. Hôm nay tôu vẫn luôn ở bệnh viện, không biết cô ấy không ở khách sạn.”“Vậy tối hôm qua thì sao? Đêm qua thì sao? Hai ngày trước cô ở khách sạn, vậy Vương Yến có cùng cô không?”“Mấy ngày trước Yến Yến ở chung phòng với bạn trai cô ấy. Nên buổi tối không ở cùng phòng với tôi.”“Vậy nên?”Trương Tinh Tinh nói “Vậy nên hai ngày đó tôi không ở cùng cô ấy.”“Cô nói hai ngày trước Vương Yến ở cùng bạn trai cô ấy? Mà bạn trai của Vương Yến chính là người đang nằm trên giường bệnh trong này phải không? Ngay cả cô cũng ở đây để chăm sóc cho anh ta.”Mặt Trương Tinh Tinh lập tức đỏ lên. Cô ta nhanh chóng cúi thấp đầu, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu, “Bà chủ Lộ, đã trễ thế này cô còn tới tìm tôi là gì? Tôi đã nói tôi không biết cô ấy ở đâu, cũng không ở cùng cô ấy, cô tới chỗ khác tìm đi.”“Đừng nói dối tôi, rõ ràng cô biết Vương Yến đang ở đâu. Bạn trai của Vương Yến là Ngụy Dương. Hôm trước Ngụy Dương lái xe đi xuyên sa mạc, xe bị lật, sau đó gọi điện cho đội cứu hộ cầu cứu. Bởi vì tín hiệu quá yếu, không định vị được anh ta ở chỗ nào, đội cứu viện mất cả tối mới tìm được anh ta. Sau đó đội trưởng Dương liền đưa anh ta vào bệnh viện. Từ ngày đó trở đi, anh ta vẫn không về khách sạn.”“Đương nhiên là trừ hồi tối, đó là do anh ta đi với cô, ra đây xem cô múa. Sau đó cô đưa anh ta về bệnh viện, ở đây chăm sóc cho anh ta.”“Cho nên, bắt đầu từ hôm trước, Vương Yến đã không ở cạnh Ngụy Dương rồi. Cô với Vương Yến là bạn thân, nếu Ngụy Dương không ở đây, chắc chắn cô và cô ấy sẽ kè kè đi với nhau. Bởi vì trước khi Ngụy Dương tới sa mạc, hai cô lúc nào cũng như hình với bóng. Nếu hai người không ở cùng nhau, chắc chắn là có lý do. Mà buổi tối hôm trước lúc tôi ở trên sa mạc, cô cũng có ở đó. Tôi hỏi cô bạn cô đâu, vô trả lời cô ấy ở khách sạn. Lúc ấy ánh mắt cô rất hoảng loạn, rõ ràng là đang nói dối. Nói cách khác, Vương Yến không có ở khách sạn, mà cô cũng biết rõ cô ấy không ở khách sạn. Lúc ấy cô biết cô ấy đang ở đâu đúng không?”Loading...Trương Tinh Tinh lắc đầu, “Mấy ngày nay quả thật cô ấy không có ở bên cạnh tôi. Tôi không biết bà chủ Lộ có ý gì, cũng không biết cô ấy ở đâu. Bởi vì lúc ấy chúng tôi không ở cùng nhau nên tôi mới nghĩ cô ấy ở khách sạn. Có gì sai sao?”“Bởi vì lúc đó cô rất hoảng loạn, nét mặt không được tự nhiên. Đây là biểu hiện thấp nhất của việc nói dối. Cô đang nói dối.”“Tôi không nói dối, tin hay không tùy cô.” Trương Tinh Tinh muốn đóng cửa lại, “Tôi muốn nghỉ ngơi. Bà chủ Lộ đi tới chỗ khác tìm người đi.”Lộ Diêu Diêu lập tức duỗi tay chặn cửa lại, giọng lạnh lùng “Tôi đã nói rồi, tôi mặc kệ các cô làm gì, chỉ cần đừng gây phiền phức cho khách sạn của tôi là được. Mà bây giờ, chỉ sợ là có phiền phức lớn. Tôi cần biết Vương Yến đang ở đâu!”Trương Tinh Tinh không đóng cửa lại nữa, cau Diêu Diêu híp mắt, như suy nghĩ gì đó, nói “Chẳng lẽ cô giết cô ta rồi?”“Cô đang nói gì thế?” Trương Tinh Tinh lập tức kích Diêu Diêu nói “Bởi vì cô yêu thầm cô yêu thầm bạn trai của bản thân mình, nói cách khác, cô thích Ngụy Dương bạn trai của Vương Yến. Cô muốn có được Ngụy Dương. Nhưng nếu Vương Yến ở đây, cô sẽ không bao giờ có được. Vậy nên cô liền nổi lên sát tâm!”Trương Tinh Tinh nhìn khắp nơi, sau đó nhìn Lộ Diêu Diêu, thấp giọng nói “Đúng là nói hươu nói vượn! Sao tôi có thể giết người? hơn nữa còn là bạn tốt của mình chứ!”“Vậy cô thừa nhận cô yêu thầm bạn trai của bạn thân mình à?”“Cô…”“Chuyện này không cần cô thừa nhận. Bởi vì sự thật là thế. Cái lần của Vương Yến mang vị chưa tới khách sạn bị tôi gặp được, tôi có nói một câu anh ta có thể ngủ lại, nhưng phải đăng ký thân phận, lúc đó mặt hai cô đều đỏ. Hồi nãy lúc tôi nói cô chăm sóc cho bạn trai của bạn thân mình, mặt cô cũng đỏ lên. Chỉ dựa vào hai cái này đã đủ chứng minh cô thích một người không nên thích, cho nên cô chột dạ. Như vậy, buổi tối hôm trước cô ngồi trên sa mạc khóc là vì cái gì? Khóc vì kỳ thật cô không muốn Vương Yến xảy ra chuyện? Vậy cô nói cho tôi cô ta đang ở đâu. Cô ta đã mất tích hơn hai ngày rồi.”Trương Tinh Tinh nhất thời không nói gì.“Tất cả mọi thứ đều chứng minh chuyện Vương Yến mất tích có liên quan tới cô, cô là người có hiệu nghiệm lớn nhất. Nếu cô không nói, tôi đành phải báo nguy. Tôi sẽ nói mọi chuyện từ nãy tới giờ cho cảnh sát. Cảnh sát sẽ đi điều tra càng rõ hơn tôi!”Trương Tinh Tinh lui về phía sau một bước, nói không nên lời, vẻ mặt khoảng lại không Diêu Diêu híp híp mắt, “Vương Yến rốt cuộc đang ở đâu? Đã chết rồi hay chỉ mất tích thôi?”Lộ Diêu Diêu thấy cô không nói lời nào, xoay người đi.“Bà chủ Lộ!” Trương Tinh Tinh cuống quýt gọi côi Diêu Diêu xoay người, chờ cô ta mở miệng.“Tôi không biết.” Trương Tinh Tinh lắc đầu, “Tôi không biết cô bây giờ cô ấy đang ở đâu, như thế nào rồi. Tại sao cô ấy mất tích Tôi cũng không biết. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc hại cô ấy, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.”“Nhưng mà?”“Nhưng mà… Nhưng mà tôi đã làm một việc…” Trương Tinh Tinh lộ ra vẻ hối hận.“Chuyện gì?”Trương Tinh Tinh nhớ lại “Hôm trước cô ấy có đi tìm Ngụy Dương, ai ngờ anh ấy lại lái xe vào sa mạc. Cô ấy rất tức giận, nói Ngụy Dương là người không biết quan tâm. Tôi vẫn luôn ở bên cạnh an ủi cô ấy. Tới buổi tối, cô ấy hết giận, nói muốn đi tìm Ngụy Dương, kéo tôi đi chung với cô ấy ngồi ngoài rìa sa mạc để chờ. Sau đó cô ấy đợi không được bao lâu thì nói muốn mướn xe đi vào sa mạc để có thể nhanh chóng gặp Ngụy Dương, làm anh kinh ngạc. Nhưng chúng tôi không có nhiều tiền nên cô muốn đi bộ thẳng vào sa mạc luôn. Vì vào buổi tối nên sa mạc không nóng, gió cát mùa hè cũng không lớn, không nguy hiểm. Cô ấy năn nỉ dữ quá nên tôi cũng đồng ý. Hai người chúng tôi cầm điện thoại chiếu đèn đi vào. Sau đó…”Lộ Diêu Diêu không nói gì, chờ cô ta tiếp tục Tinh Tinh lại nói “Sau đó đi mệt, cô ấy nói muốn nghỉ ngơi. Tôi kêu cô ấy ngồi dưới đất nghỉ ngơi chờ tôi đi một vòng thử xem. Nhưng tôi đi một hồi thì không trở lại, vòng đường khác đi về. Để cô ấy một mình ở đó. Ai ngờ cuối cùng cô ấy không trở về…”Lộ Diêu Diêu lập tức nói tiếp “Đi vào sa mạc chuyện nguy hiểm nhất là thiếu nước, lạc đường. Ban ngày còn dễ lạc đường, huống chi là buổi tối? Hơn nữa, hình như cô ấy cảm ứng phương hướng không tốt đúng không? Cô cũng biết điểm này.”Trương Tinh Tinh cắn môi, không phủ nhận. “Tôi chỉ là khó chịu, cô ấy tùy hứng như vậy nhưng vẫn có người thích. Tôi chỉ muốn cho cô nếm thử chút đau khổ, không nghĩ tới cô ấy không trở về. Tôi không muốn cô ấy xảy ra chuyện, cũng có đi tìm, nhưng không tìm được. Sau đó cô ấy vẫn không trở về, tôi cũng không dám nói cho người khác. Bà chủ Lộ, cô ấy sẽ không sao chứ?”“Cô hỏi tôi, sao tôi biết được?” Giọng Lộ Diêu Diêu lạnh như băng, “Cô để cô ấy lại ở đâu?”“Kỳ thật cũng không xa, chỉ cách chỗ hôm đó của người đi vào sa mạc khoảng hai km.”“Tinh Tinh…”Ngụy Dương không biết khi nào đã rời giường, đứng sau lưng Trương Tinh Tinh Tinh quay đầu lại, không biết nên nhìn Ngụy Dương thế nào.“Cô còn không nhanh chóng đi tìm người!” Lộ Diêu Diêu trầm giọng nhắc nhở Trương Tinh Tinh Tinh vẻ mặt không tha, nhưng cũng không biết nên đối mặt với Ngụy Dương như thế nào, xoay người ra khỏi phòng Diêu Diêu cũng xoay bóng dáng chạy nhanh trên hành lang bệnh vừa chạy ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, di động của Lộ Diêu Diêu dồn dập mà vang lên. Cô tiếp điện thoại, giọng của Lục Tiểu Hổ vội vàng truyền đến.“Người nhà của Vương Yến gọi điện thoại tới, hỏi chúng ta tìm được người chưa.”“Chưa.” Lộ Diêu Diêu cúp điện thoại, nhớ lại số điện thoại của đội cứu hộ, lập tức gọi qua.“Tôi tìm đội trưởng Dương.”“Xin chào, đây là đội cứu viện, chúng tôi có thể hỗ trợ gì cho bạn?”Giọng của một người đàn ông truyền đến từ điện thoại.“Nói với đội trưởng Dương, có người mất tích trong sa mạc, vị trí cách cửa đông sa mạc khoảng 2 km.”Chỗ của buổi tối hôm đó là cửa đông vào sa mạc.*Người trong đội cứu viện đều đang ngủ, Dương Cảnh Thừa cũng không ngoại lệ. Nghe thấy tiếng chuông báo nguy vang lên, Dương Cảnh Thừa lập tức mở mắt, ngồi bật dậy, duỗi tay Cầm quần áo trên giá xuống mặc lên đội viên khác cũng chỉ cần hai phút là chuẩn bị ổn thoả.“Là cái tín hiệu cầu cứu của một người phụ nữ. Nói rõ là cần tìm anh. Số di động là 13*****.” đội viên tiếp điện thoại ngồi trên xe nói với Dương Cảnh nữ? Còn nói rõ là tìm anh?Dương Cảnh Thừa ghi nhớ lời này trong đầu, khởi động xe.“Ai, đội trưởng Dương, tờ giấy này vứt luôn sao?”“Không cần.”Nói xong, xe của Dương Cảnh Thừa đã lái ra ngoài. Triệu Tín, Lục Bạch, Hạo nhiên, Đại binh cũng theo sát phía sau.*Lộ Diêu Diêu chạy xe máy vào sa mạc, sau lưng chở theo Trương Tinh vừa vào sa mạc một hồi, Lộ Diêu Diêu đã nhìn thấy mấy chiếc xe của đội cứu viện, chiếc nào cũng mở đèn sáng Cảnh Thừa nói với Triệu Tín “Gọi cho dãy số này. 136***”Mới vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng xe máy vang Diêu Diêu dừng xe kế bên xe của đội cứu viện, xuống xe, Trương Tinh Tinh cũng xuống theo.“Đội trưởng Dương.” Lộ Diêu Diêu vừa nhìn qua đã thấy Dương Cảnh Thừa đứng trong đám Cảnh Thừa nhìn người đang chậm rãi đi về phía anh, không nghĩ tới người xin giúp đỡ lại là giả có lời muốn nói Đội trưởng Dương không cẩn thận có được số điện thoại của Diêu Diêu, còn nhớ rất kỹ. Tác giả Tử Thiếu Ngôn Tình trạng Đã hoàn. Thể loại Ngôn tình, hiện đại, ngọt sủng, đô thị tình duyên, duyên trời tác hợp, quân nhân. Edit Tiệm Mỳ Bò. Beta Vì đây là 1 trong các bộ truyện đào đầu tiên, nên có những thiếu sót không mong muốn. Truyện hiện đang trong quá trình beta lại, sẽ sớm có bản hoàn chỉnh cho mọi người đọc. Bên mình sẽ thông báo đến mọi người khi truyện đã hoàn tất việc beta. Chân thành cảm ơn mọi người đã theo dõi ❤️ Văn án “Đội trưởng Dương, bà chủ của khách sạn Long Môn nói là cô ấy vừa ý anh.” “À, còn tôi thì không vừa ý cô ấy.” Đêm hôm đó, sau khi trở về từ cồn cát. Anh nhìn thấy trên tay phó đội trưởng đang cầm bông hoa liền hỏi” Cúc dại này đâu ra vậy?” “Bà chủ của khách sạn Long Môn kêu nhân viên đem tới cho anh, muốn vứt sao?” Nhìn thoáng qua, ánh mắt có phần ghét bỏ” Tìm đại cái bình nào đó cắm nó vào.” Người đẹp sa mạc bà chủ khách sạn x Đội trưởng đội cứu viện sa mạc Nhân vật chính Dương Cảnh Thừa, Lộ Diêu Diêu Chương 1 🍜 Chương 2 🍜 Chương 3 🍜 Chương 4 🍜 Chương 5 🍜 Chương 6 🍜 Chương 7 🍜 Chương 8 🍜 Chương 9 🍜 Chương 10. Chương 11🍜 Chương 12 🍜 Chương 13 🍜 Chương 14 🍜 Chương 15 🍜 Chương 16 🍜 Chương 17 🍜 Chương 18 🍜 Chương 19 🍜 Chương 20. Chương 21 🍜 Chương 22 🍜 Chương 23 🍜 Chương 24 🍜 Chương 25 🍜 Chương 26 🍜 Chương 27 🍜 Chương 28 🍜 Chương 29 🍜 Chương 30. Chương 31 🍜 Chương 32 🍜 Chương 33 🍜 Chương 34 🍜 Chương 35 🍜 Chương 36 🍜 Chương 37 🍜 Chương 38 🍜 Chương 39 🍜 Chương 40. Chương 41 🍜 Chương 42 🍜 Chương 43 🍜 Chương 44 🍜 Chương 45 🍜 Chương 46 🍜 Chương 47 🍜 Chương 48 🍜 Chương 49 🍜 Chương 50. Chương 51 🍜 Chương 52 🍜 Chương 53 🍜 Chương 54 🍜 Chương 55 🍜 Chương 56 🍜 Chương 57 🍜 Chương 58 🍜 Chương 59 🍜 Chương 60. Chương 61 🍜 Chương 62 🍜 Chương 63 🍜 Chương 64 🍜 Chương 65 🍜 Chương 66 🍜 Chương 67 🍜 Chương 68 🍜 Chương 69 🍜 Chương 70. Chương 71 🍜 Chương 72 🍜 Chương 73 🍜 Chương 74 🍜 Chương 75 🍜 Chương 76 🍜 Chương 77 🍜 Chương 78 🍜 Chương 79 🍜 Chương 80. Chương 81 🍜 Chương 82. 🍜 Hoàn chính văn 🍜 Post navigation Bạn đang đọc truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn. Khách sạn Long Môn là một khách sạn được xây cạnh sa mạc rộng lớn. Trên bảng hiệu của khách sạn được nạm chữ màu vàng, nhưng đã phai màu không ít, xem ra khách sạn này tồn tại có lẽ cũng đã nhiều năm rồi. Cửa chính của khách sạn thỉnh thoảng có vài người ra vào. Lúc này, tại quầy tiếp tân có hai vị khách đang được nhân viên giúp đỡ làm thủ tục nhận vị khách này đoán chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, nhìn khá giống học sinh. Một người trong số họ bận quần đùi vàng, có vẻ hơi cao, còn người còn lại thì bận váy màu xanh, trái ngược với người còn lại, người này có phần hơi thấp hơn một tí. Điện thoại bên trong quầy đột nhiên vang lên vài tiếng, “đinh đinh đinh”, anh chàng nhân viên một bên tay vẫn làm thủ tục cho khách, một bên tay vẫn cầm điện thoại bàn lên nghe thủ tục xong xuôi, hai người kéo hành lý vào trong khách sạn tìm hướng lên phòng. Nữ sinh bận quần đùi vàng cất giọng phàn nàn với cô bạn thân bên cạnh “Đến cả thang máy cũng không có! Nếu biết trước, tớ đã không đặt phòng ở khách sạn này đâu!”

đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi